Truyền thuyết về Sun Knight – Quyển 1 – Chương 4 – Nguyên tắc thứ 4: “Khả năng hồi phục của bạn phải trên cả tuyệt vời”

posted in: Vietnamese | 0

Nguyên tắc thứ 4: “Khả năng hồi phục của bạn phải trên cả tuyệt vời”

 

Sau khi mất cả đống máu, kì nghỉ ba ngày của tôi đã được kéo dài ra thành một tuần. Nghe nói là Leaf còn định cố xin cho tôi nghỉ một tháng cơ. Không may thay, Giáo Hoàng hình như có một nhiệm vụ dành cho tôi, nên nỗ lực đã không thành công. Haizz! Leaf, cậu quả là một người tốt!

Tôi một tay đổ sữa lên men vào cái chậu đựng đầy bột ướt trong khi tay kia trộn khuấy đống bột bằng vỏ bao của Thánh Nhật Kiếm. Phải công nhận là vỏ bao của Thánh Nhật Kiếm cực kì hữu dụng. Vì nó gần như làm bằng vàng nguyên chất, đảm bảo là sẽ không bị rỉ sét, kể cả khi tôi dùng nó để khuấy mặt nạ dưỡng da hay là rượu táo đi chăng nữa.

Nó không những không bị bẩn sau khi sử dụng, mà còn trở nên sáng hơn trước nếu lấy vải chùi qua!

Hmm, có vẻ là cái mặt nạ dưỡng da toàn thân này chế gần xong rồi. Tôi đã có thể bắt đầu trát nó lên người. Sau cuộc chiến dài hôm qua, cộng thêm việc tôi bị ngất xỉu do mất máu trầm trọng, tôi đã không kịp đắp mặt nạ lúc tối. Sáng nay khi tôi tỉnh dậy và soi gương, tôi suýt nữa thì bất tỉnh nhân sự vì làn da đã đổi từ màu sữa lên men sang màu mật ong!

Trời đất! Có vẻ như tôi sẽ không cứu được làn da trắng đẹp của mình nếu không đắp mặt nạ toàn thân cả tuần.

“S-Sun! Cậu đang làm gì thế?” Leaf Knight đột nhiên đẩy cửa bước vào và đang miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn tôi.

Tôi vừa trộn xong hỗn hợp dưỡng da và đang chuẩn bị trát nó lên người… Tôi nghĩ xong rồi đứng sững người với đống hỗn hợp trên tay.

Chết tiệt! Tôi đã quên béng không khóa cửa. Đúng lúc anh bạn Leaf cũng quên không gõ cửa!

Không sao, không sao! Tôi chỉ mới chuẩn bị trát nó lên người thôi chứ vẫn chưa bôi lên hẳn. Không thì khi Leaf bắt gặp cảnh tôi trong bộ dạng một cương thi bất tử đang thối rữa, cậu ta hoàn toàn có thể lôi tôi đến trước người bạn tốt của của tôi là Judgement Knight, người mà sau đó sẽ tra hỏi xem tôi có bị quỷ nhập không.

“Cậu đứng đây làm gì? Hôm qua mới mất nhiều máu như vậy, giờ cậu nên trở về giường nghỉ ngơi!”

Leaf nhanh chóng bước lên và dùng một tay ép tôi lên giường, rồi kéo chăn đắp cho tôi.

Tôi đảo mắt. Này, này! Trên tay tôi vẫn còn hỗn hợp mặt nạ dưỡng da đó, cậu biết không!

“Sun, cậu cứ nắm khư khư đống bột đó làm gì vậy?” Sau khi kéo chăn cho tôi, Leaf giờ nhìn một cách bối rối vào bàn tay phải đang thò ra khỏi chăn của tôi.

Leaf nhìn vào đống hỗn hợp dưỡng da tư lự hồi lâu (mặc dù trông như cậu ta đang ngồi nghệt mặt ra thì đúng hơn), rồi quay lại cười nhìn tôi. “À tôi hiểu rồi. Cậu đang đói phải không?”

…Làm thế quái nào mà cậu rút ra được cái kết luận kiểu đó? Trông đống bột này có vẻ gì là ăn được sao?

“Cậu sẽ lại ốm mất nếu đi ăn mấy thứ thế này.”

Leaf nhìn tôi với vẻ trách móc trong khi cậu ta lấy cái đống mặt nạ ra khỏi tay phải tôi, ném vào cái chậu tôi từng dùng để trộn nó, và rồi cầm cái chậu lên. Trên đường ra cửa, cậu ta còn ngoái lại cười nói, “Tôi sẽ vào nhà bếp lấy cho cậu vài món.”

Này, này! Tôi không phản đối vụ cậu giúp tôi lấy đồ ăn, nhưng mà cậu đang đem mặt nạ dưỡng da của tôi đi đâu thế?

Cái chậu đó bay hết năm ngày lương của tôi đấy. Tôi còn định dùng nó đến hết tuần!

Leaf bước ra và kéo mở cửa, chỉ để giật mình khi thấy người đang đứng bên ngoài. Cái chậu trượt ra khỏi tay cậu ta và bắt đầu rơi xuống…

Đống mặt nạ dưỡng da đáng năm ngày lương của tôi! Tôi nhảy ra khỏi giường, nhưng không thể đến kịp để cứu lương của mình…

Bộp!

Người đứng ngoài cửa bình thản giương tay đỡ lấy đống tiền lương của tôi. Cả thân mình người đó trông như một vầng mây đen u ám, không chỉ vì tóc, mắt, quần áo người đó đều là một màu đen, mà cả bầu không khí xung quanh người đó cũng tối tăm lạnh lẽo. Người này không ai khác chính chính là kẻ mang lại sợ hãi cho bất cứ ai trông thấy cậu ta, người mà kể cả ma quỷ cũng chạy trốn khi gặp phải: Judgement Knight.

“Đội trưởng Judgement, cho tôi hỏi anh có việc gì ở nơi này?” Leaf Knight hỏi một cách thận trọng.

Suýt nữa thì quên không giới thiệu, Judgment Knight là ‘Bạn thân nhất mà không phải là bạn’ của tôi, đây là điều chỉ hai chúng tôi biết. Trên bề nổi, chúng tôi vẫn như nước với lửa.

Thêm nữa, có vẻ như trong số các thành viên của nhóm ‘Ôn hòa’ và nhóm ‘Lạnh lùng’, mối quan hệ của chúng tôi là đặc biệt tốt; tất cả những Thánh hiệp sĩ còn lại đều không ưa những người khác nhóm. Rõ ràng là sự truyền thụ của Thần điện lúc chúng tôi còn nhỏ đã gặt hái thành công rực rỡ.

Khuôn mặt lạnh của Judgment không hề biểu lộ cảm xúc, không cần cử động phong thái cũng đã làm người ta ngạt thở . Bằng giọng trầm khàn đặc trưng – có trời mới biết đã làm không biết bao nhiêu tên tội phạm sợ mất vía – cậu ta nói, “Tôi đến đây để truyền chỉ thị nhiệm vụ từ Giáo hoàng.”

Không đời nào một người hiền lành như Leaf có thể trấn át được khí khái của Judgement, nên cậu ta đành quay lại cười khổ sở nhìn tôi. “Sun…”

Đột ngột nhảy xuống giường làm tôi thấy hơi choáng váng, nên tôi từ tốn và duyên dáng ngồi lại lên giường và nói, “Hỡi Leaf, nếu đó là một nhiệm vụ từ Giáo hoàng Tối cao, Sun tất nhiên phải chăm chú lắng nghe.”

“Nhưng cậu đang bị trọng thương; cậu nên được nghỉ ngơi,” Leaf lo lắng nói.

“Xìn đừng lo lắng hỡi Leaf. Sun đã có sự che chở của Thần Ánh sáng.”

Nếu cậu còn bắt tôi mở miệng nói một câu nào nữa, tôi sẽ ngất ra đây cho cậu coi!

“Thế… đành vậy.” Leaf bất lực đành bước ra khỏi phòng tôi, đóng cửa rời đi.

Judgment cẩn thận khóa cửa lại đề phòng lại có người xông vào mà không gõ cửa.

Judgment ngồi và đặt cái chậu hỗn hợp dưỡng da xuống. Không vòng vo tam quốc, cậu ta đi thẳng vào vấn đề. “Giáo hoàng rất xem trọng vụ việc xảy ra gần đây. Ngài muốn cậu điều tra ra nguồn gốc của tên Death Knight trong vòng một tuần – một cách bí mật.”

Tôi biết cái lão già keo kiệt ấy không thể nào tốt bụng đến nỗi cho tôi một tuần nghỉ phép mà!

“Sun không hiểu; đây là nhiệm vụ gì mà lại không thể đặt dưới hào quang của thần ánh sáng?” Tôi cảm thấy cực kì chán ngán; loại nhiệm vụ mà cần lén lút kiểu này thường rối như một tổ ong.

“Tôi không biết,” Judgment trả lời ngắn gọn.

“Kể cả đó là một Death Knight đi chăng nữa, Giáo hoàng Tối cao cũng không cần phải bận tâm như thế này, vậy sao ngài phải đặc biệt cử Sun đi điều tra?”

Tôi thực sự bối rối. Mặc dù lão già chết tiệt đó rất biết cách bóc lột sức lao động của các hiệp sĩ, và khả năng hồi phục của tôi còn trên cả tốt, lần này nói gì thì nói tôi cũng đã mất rất nhiều máu. Nếu ông ta không để tôi nghỉ dưỡng ba ngày, tôi nghĩ chẳng đời nào tôi có thể trở lại như thường được. Nếu việc này thực sự khẩn cấp đến vậy, sao ông ta không cho các Thánh hiệp sĩ khác đi điều tra?

“Giáo hoàng không muốn biết kết quả của cuộc điều tra. Sau khi cậu tìm ra chân tướng, nói cho tôi biết là đủ rồi.” Vừa nói, ánh mắt Judgment vừa đanh lại, cứ như ánh nhìn nghiêm khắc đó không nhằm vào tôi, mà là dành cho kẻ phạm tội.

Ồ… Ông ta muốn Sun Knight lén lút đi điều tra, rồi cho Judgment Knight kín đáo xử lí tên tội phạm? Có vẻ đây không phải là vụ bình thường.

Nếu tôi cứ nói thế này, chắc mọi người vẫn sẽ không hiểu hết hàm ý trong cuộc trao đổi giữa chúng tôi, nên tốt nhất là tôi nên giải thích kĩ càng.

 

 

Chúng ta hãy bắt đầu giải thích từ sự ra đời của một Death Knight. Triệu hồi một Death Knight, ừ, không phải là tôi phàn nàn gì về vấn đề này, nhưng đây là một công đoạn cực kì khó khăn. Đầu tiên ta cần có hai “điều kiện cần” để triệu hồi nó, cũng như “thức ăn” cho Death Knight sơ sinh để nó lớn lên và mạnh mẽ hơn.

Điều kiện đầu tiên: Một triệu hồi sư cấp cao.

Mặc dù cái này không phải là quá khó tìm, nó cũng chẳng hề dễ dàng. Nói cho cùng, triệu hồi sư không phải là lựa chọn nghề nghiệp phổ biến. Thêm vào đó, công việc này phải đối mặt với nhiều định kiến, nên triệu hồi sư thường chỉ có thể sống trên những chỗ đại loại như núi hoang hay nghĩa địa.

Điều kiện thứ hai: Một thi hài còn mới mang mối thù hận ngút trời và vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện.

Tìm được cái xác như thế còn khó hơn việc tìm một triệu hồi sư.

Có lẽ bạn sẽ nói, tìm một cái xác có nỗi khổ tâm thì có gì mà khó?

Tôi phải giải thích rõ, khổ tâm ở đây không thể chỉ là một lời than vãn hay thù vặt, hay một nỗi ấm ức vặt vãnh như không được ăn no trước khi chết. Để có thể tạo ra một Death Knight, đó nhất định phải là mối thù cao sâu như trời biển cộng thêm một nỗi vướng bận đủ để cho người chết cũng đội mồ sống dậy!

Và thứ thức ăn duy nhất có thể giúp Death Knight “sơ sinh” trở nên mạnh mẽ là: “Một tâm nguyện không thể hoàn thành”!

Tâm nguyện càng khó thành hiện thực, Death Knight càng ôm hận. Cảm giác hận thù đóng vai trò như thức ăn, và sẽ nuôi lớn Death Knight sơ sinh đến khi hắn trở nên thông minh và mạnh mẽ. Rồi khi nỗi hận thù và niềm vướng bận của hắn chạm tới trời cao, hắn sẽ biến thành ‘Death Lord’, và mọi thứ bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Dù Death Knight có mạnh tới đâu, hắn cũng chỉ có một mình. Tuy nhiên, một Death Lord thì lại có khả năng của một triệu hồi sư cao cấp. Hắn không những có thể triệu hồi cả một đoàn quân thây ma, mà còn biết dùng nhiều loại pháp thuật để trợ giúp quân đoàn đó.

Nói tóm lại, một Death Lord không bao giờ nên được sinh ra, nếu không thì thảm họa kinh hoàng sẽ xảy ra.

Sau khi nói về sự ra đời của một Death Knight, giờ đã đến lúc bàn chuyện làm thế nào để tiêu diệt hắn. Cách đơn giản nhất là dùng vũ lực đánh bại hắn, rồi dùng lửa thiêu trụi hoàn toàn, và chuyện coi như xong!

Cách thứ hai là đi điều tra nỗi vướng bận của Death Knight và sự bất công hắn phải chịu đựng rồi giúp hắn trả thù. Sau khi nỗi vướng bận được xóa bỏ, hắn sẽ tự động lên thiên đường.

Mặc dù cách thứ hai nghe có vẻ hợp tình hợp lí hơn, mọi người thường có khuynh hướng chọn dùng vũ lực, vì cách đó dễ hơn nhiều.

“Tại sao Giáo hoàng Tối cao lại quan tâm đến tên Death Knight này như vậy?”

Tôi cảm thấy cực kì tò mò, vì mặc dù lão già chết tiệt đó vẫn có lương tâm, ở trên vị trí Giáo hoàng cao quý đó lâu như vậy rồi, tôi tin rằng cái lương tâm đó cũng chẳng còn mấy phần. Lần này, ông ta lại muốn tôi đặc biệt đi điều tra về nỗi khổ của một Death Knight, chuyện mà có thể khiến cả thần ánh sáng cũng phải thốt lên “Không thể nào tin nổi”!

Judge nhìn tôi một cách kì lạ, rồi chậm rãi nói. “Tôi nghe nói rằng lời duy nhất tên Death Knight thốt ra là hắn sẽ quay lại tìm cậu…?”

Tôi gật đầu. Ừ, thì đúng rồi! Hắn nói hắn sẽ quay lại tìm tôi… Chết tiệt, giờ thì tôi hiểu rồi!

Thường người duy nhất mà Death Knight quấy rầy là người liên quan đến mối hận thù hoặc vướng bận của nó…

“Tôi đã bị nghi ngờ?” Tôi choáng váng đến nỗi đã quên thêm vào những từ ngữ hoa mĩ và ca ngợi thần ánh sáng.

Judgment Knight gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, tôi phân trần, “Tôi không giết hắn, tôi còn không biết hắn là ai!”

Judge gật đầu tiếp và để lại mấy lời cuối. “Vậu hãy tìm ra sự thật, và chứng minh sự trong sạch của cậu. Cậu phải hành động nhanh, vì mọi người bắt đầu nghi ngờ rồi.”

 

 

Tôi cảm thấy nếu giờ có chết, 99% khả năng là tôi sẽ trở thành một Death Knight. Nỗi thống khổ của tôi giờ cũng cao sâu như trời biển!

Đầu tiên, tên Death Knight vô duyên vô cớ chém tôi, khiến máu tôi nhuộm đỏ cả con phố. Sau đó khi tôi đinh ninh mình có một tuần nghỉ phép, chỉ để phát hiện ra mình phải dùng thời gian đó để điều tra vụ việc. Thêm nữa, nghi phạm lớn nhất trong vụ án này lại tình cờ chính là tôi!

Tôi vốn định bôi kem dưỡng da toàn thân, nằm trên giường ba ngày liền, rồi dậy chuẩn bị cho kì nghỉ. Nhưng khi biết mình đang là một nghi phạm, làm sao tôi dám nằm yên trên giường nữa?

Ngay khi Judge rời đi, tôi run rẩy đứng dậy. Thời gian chỉ có một tuần, và tìm ra sự thật thôi đã là một việc rất khó rồi. Chưa kể là vụ này lại liên quan đến một Death Knight và ai mà biết nó đã chết từ bao giờ rồi!

Vì thế, mặc dù tôi cảm thấy như mình có thể đột ngột té xỉu, tôi vẫn cố hết sức bò dậy để đi điều tra vụ án. Nếu tôi chết vì vụ này, chắc chắn tôi sẽ trở thành một Death Knight, rồi đi tìm tên Death Knight kia báo thù!Tôi chùm kín áo choàng và cầm Thánh Nhật kiếm thật theo. Ai mà biết khi nào tên Death Knight kia sẽ trở lại tìm tôi. Thà cứ mang Thánh Nhật kiếm theo cho an toàn.

Đầu tiên, tôi tính cưỡi ngựa đi. Tuy nhiên sau khi nghĩ kĩ lại, tôi nhớ ra rằng mình vẫn đang trong tình trạng thiếu máu trầm trọng. Tôi vốn đã choáng váng rồi, nếu mà còn leo lên lưng ngựa lắc lư một hồi, chắc tôi sẽ trực tiếp rơi khỏi ngựa mà chết quá.

Chắc là tôi chỉ có thể đi bộ thôi vậy. Hãy cứ hi vọng bản thân sẽ không ngất giữa đường.

Để tránh rắc rối, tôi kéo thấp mũ trùm xuống để không bị ai nhận ra. Rồi chầm chậm di chuyển, và thỉnh thoảng lại có người đi vòng qua tôi để vượt lên, đảo mắt như muốn nói, “Anh là rùa bò đấy à?”

Huyết áp cực thấp hiện giờ đã khiến tôi không còn sức để quan tâm đến ai khác và tiếp tục tướng đi rùa bò của mình. Càng đi, đường phố càng trở nên vắng vẻ. Khung cảnh xung quanh cũng thay đổi từ một dãy cửa hàng bận rộn sang những ngôi nhà riêng tồi tàn. Đám đông trên phố thưa thớt dần, rồi cuối cùng chỉ còn hai ba người lẻ tẻ. Biểu cảm của họ lơ đãng, dường như không biết nên đi đâu về đâu.

“Yoooo! Áo choàng đẹp đấy! Công tử trẻ, cậu bị lạc mất vú em à?” Vài tên say xỉn bên lề đường cười giỡn.

Tôi tiếp tục bước qua lũ say xỉn đó. Ngay cả tốc độ cũng không hề thay đổi. Cuối cùng, tôi bước đến một góc tối mà kể cả những cư dân ở khu phố tồi tàn này cũng không bao giờ bước tới và dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát trông như bị bỏ hoang. Rồi, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên ngước nhìn ngôi nhà.

Rầm!

Tôi đạp đổ cánh cửa chính bằng một chân và xông vào nhà, hét lên giận dữ “Thây ma kia! Ra đây cho ta! Vì ngươi mà ta đang gặp rắc rối đây này!”

Trong ngôi nhà, chỉ có bộ bàn các ghế cũ nát nghiêng ngả. Còn có cả lớp mạng nhện dày giăng kín hết nội thất. Nếu ai đó mà cả gan xông vào thì họ chắc chắn sẽ bị mắc vào đống tơ nhện và biến thành kén tằm khổng lồ ngay lập tức.

Vì vậy, ngay cả con chó hoang cũng không thèm sống ở chốn này.

Dù vậy, tôi biết đây chỉ là vỏ bọc triệu hồi sư dùng để tránh những người mang định kiến nghề nghiệp nghiêm trọng.

“Thây ma! Nhà ngươi không ra sao huh?” Tôi chậm rãi đưa ta ra từ dưới áo choàng, và rồi bàn tay thanh tao và trắng – Chết tiệt! Nó là bàn tay màu bánh mật!

Hic! Tôi đã trở thành Sun Knight da bánh mật rồi!

Kệ đã, hãy tìm ra Thây ma trước khi lo lắng về chuyện đó. Dù không dùng bùa chú, hai tay tôi cũng đã bắt đầu phát ra Thánh quang. Hào quang đó trở nên mạnh dần, và cuối cùng ánh sáng trắng êm dịu đó lan ra tràn ngập cả căn nhà tồi tàn.

Không phải là tôi muốn khoe gì đâu, nhưng để có thể tập trung nhiều Thánh quang thế mà không cần đọc bùa chú là điều rất ít người có thể là. Trong số những Tư tế cấp cao, tính cả các Hồng Y, cũng chỉ có vài người làm được.

Khi thầy dạy tôi phép thuật, ông thường ngạc nhiên thốt lên “Nhóc, con thật là một tư tế tài giỏi bẩm sinh đó.”

“Thật ạ?” Tôi khi nhỏ cảm thấy cực kì vui sướng, vì lúc đó còn buồn cho kỹ năng kiếm thuật tồi tệ của mình.

“Đúng thế, nếu lúc đầu con chọn vào Thánh đường Ánh sáng, thì trong tương lai con hẳn sẽ trở thành một trong những Giáo hoàng tài giỏi nhất trong lịch sử của Thánh đường Ánh sáng!”

Hai mắt long lanh, tôi tưởng tượng đến danh dự và sự vinh quang của vị Giáo hoàng tài giỏi nhất…

“Nhưng vì lúc đầu con đã vào Thánh điện, nên con chỉ có thể trở thành một Sun Knight yếu đuối trong tương lai.”

Như cổ nhân dạy, gái sợ nhầm chồng, trai sợ nhầm nghề. Một khắc lựa chọn sai nghề nghiệp đã biến tôi từ kẻ mạnh nhất thành yếu nhất. Tôi thật sự luôn cay đắng nuối tiếc quyết định của mình. Trẻ con đúng là ngốc, luôn nghĩ những hiệp sĩ cầm kiếm mặc áo giáp là hay ho.

Giờ tôi đã biết làm một tư tế rõ ràng là một nghề tốt hơn!

Vì họ không cần cầm kiến, họ không cần tốn tiề sửa kiếm. Họ cũng cần tiền sửa trượng phép, nhưng dựa trên khả năng tập trung Thánh quang của tôi, tôi sẽ ổn kể cả với một cành cây!

Thêm vào đó, tư tế không cần phải mặc giáp, nên họ cũng không phải trả tiền mua hay sửa nó khi bị kẻ thù chém thành nhiều mảnh. Mặc dù Tư tế cũng cần phải mua áo choàng Tư tế, tôi tiếp tục nhắc lại, dựa theo khả năng thu thập Thánh quang của tôi, tôi sẽ ổn kể cả với chỉ một mảnh vải trắng che thân.

Trời cao cho tôi tiềm năng làm tư tế tốt như thế, vậy mà tôi lại đi làm một hiệp sĩ, thêm nữa đây lại là một nghề mà tôi không thể hối hận, không thể chuyển nghề, và chỉ có thể tiếp tục cho đến khi nghỉ hưu hay là chết: một Sun Knight… Ngay cả tôi cũng muốn tự mắng mình vì tội ngu dốt!

Ôi, thật hối hận mà…

“Sun, Sun!” Tiếng hét lanh lảnh cắt đứt dòng suy nghĩ tiếc nuối của tôi.

Tôi quay ngoắt đầu lại và thấy một bóng đen nhỏ mờ nhạt đang lướt loạn xa, gào thét tên tôi như thể mạng sống của nó phụ thuộc vào điều này. Nhận ra tình cảnh hiện tại, tôi thu lại Thánh quang với một tiếng “vút”.

Hic! Đau quá!” Bóng đen nhỏ ngồi xổm ở góc nhà và khóc không dứt.

Cả ngôi nhà đã thay đổi, vì Thánh quang của tôi đã xóa đi Thuật ảo ảnh của triệu hồi sư. Cảnh tượng ngôi nhà phủ đầy mạng nhện đã biến mất, và được thay thế bởi một căn nhà nhỏ sạch sẽ, nhưng mà…

Hồng, hồng, nơi đâu cũng là một màu hồng!

Thật điên rồ! Nơi này hoàn toàn không cần dùng Thuật ảo giác để che giấu sự thật có một triệu hồi sư sống ở đây.

Ai mà tin được là ngôi nhà với tường sơn hồng, bàn ghế màu hồng, giường ga hồng và cả búp bê hồng đặt kín cả căn nhà lại là nơi ở của một triệu hồi sư cơ chứ?

Cái ngôi nhà tồi tàn, phủ đầy mạng nhện lúc trước trông còn giống chỗ ở của một triệu hồi sư hơn!

“Sun…” Bóng đen nhỏ bẽn lẽn kéo áo choàng của tôi.

Tôi cúi đầu xuống nhìn – đúng vậy! Tôi cúi đầu xuống, vì người này chỉ cao đến hông tôi! – một triệu hồi sư. Tôi lườm cô ta với một vẻ giận dữ và nghiêm khắc.

Bóng đen nhỏ ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc nức nở vì ánh lườm của tôi. “Sao cô lại khóc cơ chứ? Cô là một triệu hồi sư cơ mà!” Tôi nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, tỏ vẻ không tin nổi, rồi gầm gừ “Với lại, người nên khóc phải là tôi mới đúng. Tôi không những bị chém và mất không biết bao nhiêu là máu, mà lại còn bị mọi người nghi ngờ là đã làm gì đó mà đất trời không dung khiến một tên Death Knight đi theo quấy rầy mình.”

“Có thể rằng chính cậu thực sự đã làm điều đó…” Cái bóng nói khẽ.

“CÔ NÓI CÁI GÌ CƠƠƠ?”

Tôi giận dữ thở ra qua kẽ răng nghiến chặt, lườm vào cái bóng đó và chầm chậm kéo nó lên…

 

Trong một căn nhà có tường sơn hồng, sàn sơn hồng, cả cái giường bên cạnh cũng hồng nốt, một anh chàng đẹp trai với nước da bánh mật đang ngồi trên cái ghế hồng. Ngồi trên đùi anh ta là một cô bé nhỏ xinh xắn, thanh tú và tao nhã, với đôi mắt to đẹp sáng ngời đầy sức sống và mái tóc quăn vàng óng. Cô bé nhìn dễ thương như một con búp bê.

Nhưng nếu nhìn kĩ, nước da của cô bé cũng có màu hồng, khiến cho người ta chợt nhận ra rằng có gì đó không bình thường về cô bé này và da gà da ốc bắt đầu lặng lẽ nổi lên đầy lưng…

“Vậy Thây ma, cô đang nói là cô cũng không biết là cái xác đó đến từ đâu à?” Tôi cau mày lại.
“Cậu thật quá đáng! Đừng gọi tôi là Thây ma, tôi tên Pink!” Cô bé da hồng này cầm kẹp mút trên tay, và còn đang nhẩu môi ra dễ thương khi phàn nàn. Sau một cái lườm từ tôi, cô bắt đầu khổ sở phân trần, “Pink chỉ làm chuyện mình hay làm thôi, đi ra pháp trường tìm mua xác chết. Và Sun, lần trước cậu chả nói là muốn một cương thi mạnh hơn còn gì, nên Pink mới đặc biệt tốn thêm nhiều tiền để mua một xác chết lành lặn… Pink cũng không biết là sự thù hận và nỗi vướng bận của cái xác đó lại mạnh đến mức biến nó trở thành một Death Knight.” Pink nghiêng đầu nhìn tôi, và nói với một vẻ mặt dễ thương “Thêm vào đó, đối tượng của nỗi vướng bận của hắn ta tình cờ lại là cậu, Sun!”

“Nhưng tôi không hề biết tên đó!” Tôi thực sự gần như muốn phát điên, vì tôi rõ ràng chưa bao giờ gặp hắn trước đó. Tại sao đối tượng của nỗi vướng bận của hắn ta lại là tôi?

Khó có thể biết Pink có tin tôi hay không, vì cô ta chỉ cúi đầu để xuống mút kẹo mút.

Tôi cau mày, hỏi, “Cô nói cô mua cái xác này ở pháp trường? Hắn ta là tội phạm à?”

“Chắc không phải.” Pink ngẩng đầu lên, và dù khuôn mặt ấy hết sức khả ái, đôi mắt lại hiện vẻ từng trải… Ai mà biết mụ triệu hồi sư thích tỏ vẻ dễ thương này đã bao nhiêu tuổi rồi.

“Hả?” Tôi gõ gõ lên mũi, nghi ngờ hỏi, “Ta tưởng chỉ tội phạm mới bị giải ra pháp trường?”

Pink khinh khỉnh cười vào tôi. “Ở bên ngoài nhìn vào thì đúng là vậy! Tuy nhiên, Pink muốn nói cho cậu biết rằng Pink là một người có rất nhiều năm kinh nghiệm trong việc mua bán tử thi. Có rất nhiều tử thi không thể công khai xử lý, lại sợ bị người khác trông thấy có thể được chất chung với đống xác tội phạm ở pháp trường chỉ với một số tiền nhỏ.”
“Là thật sao? Sao nhà ngươi chắc rằng hắn không phải là tội phạm?” Tôi cau mày, mình có nên nói với Judgment Knight tin này và để cậu ta điều tra không?

“Đồ ngốc!” Pink tỏ vẻ cực kì hoan hỉ trước nỗi bất hạnh của những người đã khuất và nói “Những kẻ đã chết ở pháp trường đều do bị treo cổ mà chết, nhưng ta đã mua nhiều tử thi không bị treo cổ rồi. Trên cổ họ đều có vết dây thừng, như dù sao thì Pink cũng đã rất quen thuộc với tử thi, và nhìn một cái là Pink có thể thấy những dấu đó thường là do dây thừng tạo ra sau khi đã chết. Cổ họ không bị gãy tí nào, nghĩa là họ chưa từng bị treo cổ.“

“Tên Death Knight đó chết thế nào?”

Tôi quyết định đặt vấn đề giả mạo xác chết ở pháp trường sang một bên trước, vì bây giờ, chứng minh sự trong sạch của tôi là điều quan trọng hơn.

Pink nghiêng đầu với một vẻ mặt dễ thương, suy nghĩ cẩn thận một lúc, trước khi chọn được câu trả lời chính xác nhất. “Hắn đã bị tra tấn đến chết. Cơ thể hắn ta có quá nhiều vết thương, nghĩa là hắn đã bị tra tấn trong một khoảng thời gian khá dài và hiển nhiên dẫn đến cái chết.”

Tra tấn đến chết… Da đầu tôi bắt đầu tê dại.

“Nhưng mà nè Sun…” Pink chợt nhìn tôi với vẻ trông đợi. “Ta không biết là cậu có loại sở thích kiểu này. Lần sau chúng ta có thể trao đổi phương pháp tra tấn với nhau, vì nói cậu hay, ta chưa bao giờ tra tấn ra được một Death Knight.”
Nghe vậy, tôi nổi khùng và nắm vai Pink mà lắc mạnh. “Trao đổi?! Tôi đã nói rồi, tôi không biết hắn!”

Lúc Pink bị lắc lư qua lại, hai đôi mắt sáng đẹp đầy sức sống cứ di chuyển lên xuống liên tục. Trông có vẻ như nó sắp rơi ra đến nơi, nên tôi vội vàng dùng hai tay đập đôi tròng mắt lại vào hốc mắt với một tiếng bang. Nói gì thì nói, tôi không thích thú gì chứng kiến cảnh hai cầu mắt đó rớt ra.

“Pink biết rồi, Pink cũng không biết những người bị Pink tra tấn là ai!” Pink nhìn tôi với nụ cười tinh quái.

Tôi chửi thầm. Cái kẻ chết tiệt này… Khoan! Cô ta vốn là một kẻ ‘đã chết’ rồi mà. Đồ triệu hồi sư xấu xa này không chịu tin rằng tôi không tra tấn tên Death Knight đó.

“Cô mua cái xác đó ở pháp trường nào?”

“Ở chỗ ngoại thành, phía Tây Bắc.”

“Cái xa nhất đó hả…” Có vẻ như rắc rối của tôi vẫn còn đang trở nên lớn dần.

Chấp nhận số phận, tôi đứng dậy khỏi ghế, mặc dù điều tôi muốn làm nhất sau đó là gục xuống cái giường hồng gần đó và ôm cái gối hồng ngủ liền ba ngày ba đêm…

Dù thế, hiện thực lúc nào cũng trái ngược với mơ tưởng. Việc tôi cần làm tiếp theo là đi đến một pháp trường đầy mùi thi thể và tra khảo tên quản lí pháp trường ăn hối lộ để tìm xem cái xác thối đó là từ đâu mà tới.

Chỉ nghĩ đến đây tôi cũng thấy tương lai mờ mịt rồi…

Tôi đẩy Thây ma hồng trông-giống-búp-bê ra khỏi lòng mình, chầm chậm trèo lên và còn uể oải hơn khi bước ra cửa…

“Sun.”

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu lại. Pink đang dựa người vào cửa, liếm kẹo mút và nháy đôi mắt đẹp với tôi.

“Cậu biết không, điều mà Pink nói hồi trước vẫn tính đó. Nếu cậu muốn, ta có thể nhận cậu làm đệ tử bất cứ lúc nào, và kể cả Thánh điện lẫn ông thầy giáo của cậu với biệt danh là “Sun Knight mạnh nhất” cũng không thể bắt ta giao nộp học trò của mình đâu.”

Tôi sững sờ một lúc, và cảm thấy hơi khó hiểu. Ý cô ta là muốn bảo vệ tôi?!

Thây ma có thể là một triệu hồi sư kỳ dị quá mức, nhưng nói thật thì cô ta đúng là rất trung nghĩa.

Tôi cười yếu ớt và vẫy chào tạm biệt. Cô triệu hồi sư không nói gì, chỉ vui vẻ vẫy cây kẹo mút một cách nhiệt tình để chào tạm biệt tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *